Từ kiếp nào hạt bụi
Hoá làm kiếp phong trần
Bước đi vương nắng hiện
Bụi hồng vướng trăm năm.
Nến gầy trang kinh mở
Nhạt nhoà chữ run run
Bóng Người về lãng đãng
Nghìn năm vẫn ung dung.
Dưới trăng ngồi đọc kệ
Tụng nghìn trang kinh hoa
Vọng âm hải triều dậy
Biển trầm bọt nước qua.
Lữ hành xuôi quán trọ
Trăm năm mỏi gót hồng
Tàn canh lay đáy mộng
Tay dài nhặt ánh trăng.
Từ âm vọng,
của nguồn xưa muôn thuở
Hạt bụi này,
lăn lóc mấy lần đau?
Đi và đến,
chưa một lần thấy cũ
Môi hồng loang,
ánh hiện bóng chiều xiêu
Ta tan rã,
như tuyết mùa bão nỗi,
Lại biến thành,
làn khói mỏng mong manh
Lưu lạc mãi,
tuổi đời đau canh cánh
Chuyện qua đi,
chuyện ngày cũ đâu rồi?
Hoàng hôn xuống,
bình minh nào níu được
Bến trăng ngàn
không chở nổi sao băng
Lời hẹn ước,
ta đành mang rao bán
Đổi tóc màu,
kéo lại bước thời gian?
Đời lỡ hẹn,
nay thôi đành câm nín
Ở nơi này,
và tất cả mai sau
Giờ chấp nhận
như trái sầu bọng chín
Đủ sắc màu
và đủ cả vui đau!
Khi sắc lá,
đang cuốn tròn thơ ấu
Là bắt đầu,
nắng giã biệt trên cây
Đất khẻ gọi,
bốn mùa sương xuống đậu
Trắng đôi tay,
đang thể hiện từng ngày
Còn ôm giữ,
là đất trời dội ngược
Cách ngăn nhau,
chỉ tại một đường tơ
Thôi mặc kệ,
cho cuộc đời xuôi ngược
Lá vẫn xanh,
là thể hiện giấc mơ
Sáng hôm nay,
hoa nở tròn cánh mộng
Một bông hoa,
rơi rụng nhựa về mau
Cho đất khô,
đâm mấy chồi nhú mộng
Cả nghìn thu,
về phối hợp ngàn sau
Ta hiện hữu,
như con tằm ươm kén
Đủ sắc màu,
là thành hoại trong nhau
Giây phút đó,
chợt hiện về ca múa
Ồ đây rồi,
giấc mộng với nghìn năm.
Ta hít thở,
cõi thiên thu phía trước
Và phía sau,
nhịp đập tới hồng hoang
Com bướm nhỏ,
quạt cánh mền từng bước
Dội hư vô,
nghe sóng dậy trong lòng
Ngày mới mở,
đang từng giây phút sáng
Tháng năm rồi,
thôi có nghĩa gì đâu
Người huyễn tưởng,
đôi mép bờ xa cuối
Nào ngờ đâu,
chỉ chớp nhoáng ban đầu
Điếm từng phút,
qua từng giây mới lạ
Ngạc nhiên đầu,
cũng là ngạc nhiên sau
Vì biến dịch,
nên vô thường sắc lá
Cho tim ta,
luôn mới nhận sắc màu
Sống hay chết,
không có gì phải bận
Khổ hay vui,
một thoáng hiện qua thôi
Vì duyên sống,
không gì không chấp nhận
Nên rốt cùng,
tự tại hiện trong ta.
Tự tại hỡi!
hãy chờ ta một chút
Vội vàng chi
ta dọn dẹp tự do
Đã đến lúc
chuyện đời rơi hun hút
Nắng vàng hong
sương nặng hạt nào ngờ
Ta hít thở
với hương ngàn gió mới
Chạm từng giây
như chợt sống bây giờ
Sông chia cách
một lần thôi nắng đợi
Nước xa nguồn
như vĩnh viễn cội mơ
Ta tự hỏi
thời gian thành con rối
Ngày qua rồi
sao cắt nghĩa hôm nay
Mai mốt đó
chưa bao giờ lầm lỗi
Có hay không
như giấc mộng đêm ngày
Ta tự nhủ
cuộc sống giờ bằng phẳng
Từ bắt đầu
và chung cuộc nơi đây
Bờ cõi đó
nghìn thu rơi lẳng lặng
Ta trần truồng
ôm trọn một vòng tay.
Mưa giăng
rợp bóng chân thường
Chiều nghiêng nắng sớm
vô thường cánh chim
Mình về
nghe máu về tim
Cưu mang huyễn tượng
đắm chìm hồng hoang
Ra đi
tái hẹn bồi hoàn
Phía sau mất dấu
bàn hoàn bước chân
Người về
cho gởi bước chân
Bước lui bước tới
bước chân chưa rời.
Gió mơn ru giấc ngủ
Mây trời vương nắng mai
Mộng nào không mộng thật
Mây nào không mưa bay?
Hiện tại làm sao bắt
Quá khứ vô thường không
Tương lai huyễn tưởng mộng
Bây giờ mới từng giây
Ai vượt qua thói quen
Ai thoát nhanh tập quán
Người nắm giữ hiện tiền
Từng sát-na hợp biến
Từng hơi thở nhiệm màu
An lành đang hiện hữu
Tủng tiểm miệng cười tươi
Xuân đến trong khóe mắt
Xuân đi trong nụ cười
Mặc cho việc lui tới.
gió thoảng chao cánh bướm
Động cả
chân thường cõi tịch không
Người ơi!
Cảnh động hay tâm động
Mà cả trời thơ
chợt vỡ tung?
Bờ trăng
đáy nước đôi đường
Nửa pha màu sắc
nửa nhường thu không
Có-không
huyễn tưởng vô thường
Xem ra hư-thật
sao lường được đây?
Triều dâng
sương đợi nguyệt đầy
Dấu chân du mục
nhớ ngày nguyên sơ
Bước đầu
cuối dặm bơ vơ
Còn nguyên sơ mộng
bên bờ trăng lên.
Ta từ
hạt bụi rong chơi
Lang thang khắp chốn
luân hồi bước chân
Ra đi
sớm nắng phù vân
Tối về hạt nặng
sương ngàn trùng khơi
Mỏi mòn
hạt bụi bên trời
Nhịp chân giong ruổi
gót bời dặm xa
Bóng đời
mấy dạo sương sa
Buồn vui mắt gợn
bóng tà huy rung
Ra đi
là biết nghìn trùng
Lối về bỏ ngõ
như chừng mất tăm
Quê nhà
giở một nấc chân
Vì ham chơi quá
nên quên lối về!?
Như giấc mộng, bụi hồng cứ rong chơi mà chưa từng biết mình là thật hay là hư, chỉ biết mình đang hiện hữu như là giấc mộng từ nguồn vô thỉ đến đời vô chung và, chỉ biết nỗi buồn vui qua đi như một giấc mộng.
Những chứng tích buồn vui được ghi lại từ những nét chấm phá trong cuộc rong chơi này, qua đó ngôn ngữ được sử dụng như là một vay mượn tạm thời cho những rung động từ trái tim mộng mị, mà thời gian đang giết chết chính nó, từ những đổi thay này qua những thay đổi khác. Ngôn ngữ chính là thời gian và, như vậy ngôn ngữ trở thành một mớ thi ca mâu thuẫn với chính nó. Thi ca là mẹ đẻ của ngôn ngữ, chính vì vậy cho nên tự ngôn ngữ đã mang mần mống mâu thuẫn với thi ca và, thi ca đã mang mần mống mâu thuẫn với chính nó trong cái vô thường, thường xuyên hiện hữu. Mọi vật sẽ trở nên duyên khởi hanh thông từ sự mâu thuẫn nền tảng này, nếu không có nó thì mọi vật sẽ trở nên xơ cứng và bất động.
Và như vậy bụi hồng có cơ hội để rong chơi mà không cần biết sự hiện hữu của chính mình là hư hay thật trong cuộc rong chơi này!
Việt Nam 2004
Phổ Đồng
Bụi hồng
mang hạt vô biên
Từ cha yêu mẹ
nỗi niềm gởi trao
Nắng vàng
nâng cánh phượng chao
Hai mươi năm ấy
biết bao đổi dời
Cha từ
cửa khép trang đời
Mang đi bụi đỏ
nửa đời mẹ đau
Hạt buồn
héo sắc duyên mau
Sầu lên phong kín
sắc màu thu sang
Cha còn
thử chuyện đá vàng
Bâng khuâng đời mẹ
ngỡ ngàng con đau!