Ảnh đoàn đang làm lễ trước kim thân đức Đạo sư nằm thế kiết tường khi vào tịch diệt trong nhà kỷ niệm nơi Ngài vào Niết bàn tại Kushinagar.

Con phủi bụi, đường dài qua tay mỏi
Bao kiếp rồi, bụi vẫn bám không ra
Trời Tây Trúc rừng hoang treo bóng chếch
Cho bình minh, trời vẫn hiện trăng già.

Con về đây, giữa đêm dài vắng lặng
Đại thọ Sa-la buồn thảm vô thường
Theo tiếng kệ lời vàng lên âm hưởng
Con ngậm ngùi nén giọt lệ trôi lăn.

Lệ cứ chảy, nhòa lời kinh tiếng kệ
Lời dạy cuối cùng, âm hưởng đâu đây
“Các Tỳ-kheo, sau khi Ta diệt độ
Các Thầy hãy lấy Giới luật làm thầy.”

Lời cao cả nay chỉ còn chứng tích
Của dòng đời nghịch lại ý sơ tâm
Vì lợi danh Tỳ-kheo đành bán Phật
Buôn chính mình, làm nô lệ ma tâm.

Cứ phương tiện tùy duyên nhưng biến mất
Lặn hụp theo tình khõa lấp theo duyên
Đem lời vàng làm trò cười thiên hạ
Ngụy biện giải bày hí luận đảo điên!

Con buồn tủi, vì thiện duyên quá mỏng
“Khi Phật ra đời con vẫn trầm luân
Nay được nên thân, Phật đà đi vắng.”
Sanh không gặp thời phải chịu gian truân.

Cảnh hiu hắt người sầu lên khóe mắt
Nội chướng ngoại ma phước cạn nghiệp dày
Chỗ Người nằm ghi dấu ấn thiên thu
Lệ tiếc thương đau đớn của nhơn thiên.

Con xúc động, rừng thiêng thôi lên tiếng
Cõi ba nghìn, như lắng đọng lời kinh
Cầu sám hối, dặn lòng qua nhứt niệm
Trả duyên về cho thật tướng, chúng sinh.

Gate gate pāragate pārasamgate bodhi svāhā.

Phổ Đồng
Kushinagar: Rạng sáng ngày 06/03/2008

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive