Đưa người
qua cuộc tử-sanh
Biển dâu thành bại
hư danh một đời
Buông tay
giọt nắng bồi hồi
Vô thường lay động
chơi vơi phận buồn
Trăm năm
bóng ngã hao mòn
Nghìn năm bụi đỏ
cuốn nguồn tịch liêu
Chim trời
cánh mỏi đìu hiu
Đường qua mất dấu
ảnh chiều hư vô
Ráng hồng
níu hạt chơ vơ
Nằm nghe trăng đổ
bên bờ thời gian
Mây buồn
gió đuổi lang thang
Cho ta hỏi thử
không gian mấy bờ?
Đâu rồi
giọt lệ bơ vơ
Đâu rồi tiếng nói
nguyên sơ nụ cười!?
Từ cuối kiếp
đến đầu đời
Bỗng dưng phút chốc
đổi dời sang trang!?
Người đăng:
Phổ Đồng
on
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2008
Ta mang một giọt nắng
Nghìn năm đọng hai bờ
Sương tan cười mây vỡ
Ảnh hiện trăng đáy soi.
Dòng sông ánh mây hiện
Bồng bềnh lạc xứ xa
Ráng chiều nghiêng đổ hạt
Rừng sâu mờ núi xa.
Chừng ngủ quên giọt nắng
Mở mắt gió đông về
Mùa xuân hoa chao động
Nắng loang rụng bóng chiều.
Tường rêu xanh năm cũ
Sáng lên một chút buồn
Ngày qua lay đầu mộng
Mốt mai cuốn xa nguồn.
Tàn xuân nghiêng sợi nhớ
Nắng ngủ bờ ráng pha
Sợi tóc mềm bến đỗ
Luân lưu tháng năm gầy.
Người đăng:
Phổ Đồng
on