Từ một cõi
địa linh xây dựng nước
thành Đồ Bàn
nội phủ nước Champa
là kinh đô
khởi đầu hưng nghiệp bá
đã một thời
oanh liệt trấn một phương.

rồi vận nước
thay ngôi và đổi chủ
hận Đồ Bàn
ray rức đến nghìn thu
chết oan khuất
hồn loang mờ tháp cũ
người sống còn
mất nước kiếp tha hương.

sống lây lất
trở thành dân thiểu số
trong cộng đồng
dân tộc Việt anh em
thành Đồ Bàn
giờ còn qua dấu tích
ký ức một thời
thương tiếc lặng câm.

địa linh ấy
vẩn là nơi linh thánh
đã sản sinh ra
những đấng anh hùng
từ cổ chí kim
thiên tài quân sự
thống nhất sơn hà
hùng cứ một phương.

đã tóm thâu
cuộc phân tranh Trịnh Nguyễn
chia bắc nam
tạo nội chiến tương tàn
vua hư vị
quyền trong tay hai chúa
chúa lộng quyền
lừa dưới lại dối trên.

để yên vị
rước ngoại bang trấn giữ
hai mươi vạn quân
dày xéo kinh thành
chợt mợt sớm
cờ đào xô sóng dậy
chạy thoát thân
thầy tớ vỡ tan tành.

đến bây giờ
vẫn còn vang vó ngựa
bước tượng vương
vẫn rền khắp mọi nhà
bạt vía quân Thanh
Tây Sơn áo vải
sừng sững một trời
chiến lược tài ba.

trăm năm
vó ngựa
còn vang
nghìn năm
bước tiến tượng vương
vẫn rền
anh hùng
áo vải Tây Sơn
thiên tài quân sự
cổ kim ai bằng?

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive