Ngày xưa buồn hiển hiện
Kiếp người quá mong manh
Nỗi đau lòng canh cánh
Thương cho một nụ cười.
Hôm nay buồn đi vắng
Không nỗi buồn, mênh mông
Tràn đầy tâm ảnh hiện
Thế giới ngập hoa không.
Mai kia buồn lắng đọng
Soi rõ bản mặt xưa
Một cục thịt au đỏ
Máu trào nối đường qua.
Thoảng qua từng hơi thở
Vào ra một kiếp người
Êm đềm như lắng đọng
Nhặt hoa miệng mỉm cười.
Chiềm sâu trong đáy huyệt
Cô liêu một kiếp người
Quán trọ cười triêu nguyệt
Mùa xuân, sẩy bước chân.
Lênh đênh đầu bọt sóng
Ta giọt nước mong manh
Nghìn năm xưa lấp lánh
Vị mặn nào đổi thay.
Biển trầm giọt nắng đợi
Mưa tràn lũng trời xa
Triều dâng chờ nguyệt hạ
Đáy lòng biển lặng căm.
Bọt sóng phù tang hoá
Nước lạnh bờ bến xưa
Muôn đời hạt cát mịn
Giọt nước cười buồn chưa?
Chia xa
lá động mơ hồ
Thuyền thôi neo bến
cột trơ dáng buồn
Trăm năm
thành bại vui buồn
Nghìn năm mưa gió
xô nguồn tịch liêu
Ngày tàn
bóng hiện đìu hiu
Thoảng trong nỗi nhớ
thiên thu phận mình.
Ra đi
gợi nhớ tự tình
Thuyền không bến đậu
lênh đênh nẻo về
Bơ vơ
bến mộng
bờ mê
Chơi vơi ẩn hiện
bốn bề mênh mông
Nẻo về
vô tận thường không
Ta yêu
giọt sống vô thường
mong manh.
Ta đến từ giấc mộng
Mây buồn bay bơ vơ
Giọt sương cười nắng vỡ
Ra đi về chiêm bao.
Ráng mai hồng viễn tượng
Vỡ tràn bờ suơng tan
Đầu sào trăm thước tiến
Bước đầu tiên cuối cùng.
Ta quên hắt tư duy
Đọng lại giọt sương mờ
Trăng nghiêng thềm nắng đổ
Chuyện hư thiệt một đời.
Rêu xanh mờ nắng đợi
Chim trời cắm hạt sương
Uống tràn hư không mộng
Xa mãi giòng sông xưa.
Mây trắng dạt phương nào
Giòng sông, sâu biển cả
Trôi thây về xứ lạ
Mưa tràn kiếp phù sinh?
Thắp lên ngọn nến hồng
Xua tan bờ ảo vọng
Bờ trăng chìm đáy mộng
Nắng xế, chiều mông lung.
Nhịp cầu sanh qua tử
Giòng sông nước cuốn trôi
Hai bờ quên nắng vội
Thỉ chung mất cội nguồn.
Nắng chiều vương nghiêng đổ
Bên thềm tóc hong sương
Gió lùa từng sợi nhỏ
Ráng chiều ánh rừng phong.