Ký ức thơ ấu của một thời hiện lên những nét chấm phá mông lung vừa hư vừa thật trong hiện tại, đã trở thành đối tượng hiện quán cho những giây phút bất chợt trở thành thiên thu. Hình ảnh nào cũng đẹp và cũng thiết thân như hơi thở trong cuộc sống, chúng vừa mong manh vừa vĩnh cữu.
Những rung động của trái tim trong hiện quán cho dù là quá khứ hiện tại hay những dự phóng trong tương lai vẫn là những hình ảnh thật đang là của hiện tại tĩnh thức. Lúc nào chúng cũng mang một bộ mặt mới tênh qua những nét chấm phá về cuộc sống. Sự kết tinh hiện khởi sống động chúng hiện hữu trong nhau tạo thành dòng sống tương tục không điểm khởi đầu và chung cuộc.
Người viết chỉ biết nắm lấy những rung động bất chợt từ hiện quán mà ghi lại những hình ảnh tràn đầy có được từ sự ngoi dậy của đối tượng qua chủ thể trong cùng một lúc, qua đó không còn sự hiện hữu của thời gian.

“Chẳng từ đâu đến
Chẳng đi về đâu.”

Việt Nam 2006
Phổ Đồng


Từ ký ức đến hiện quán
1.
đường quê xa nỗi nhớ
gập ghềnh dấu chân trâu
ký ức còn ghi lại
cánh diều ảnh lưng trâu.
2.
chuồn chuồn vờn gợn nước
ảnh chìm mây cuốn bay
bờ tre trưa gà gáy
nghìn năm vọng chân mây.
3.
cu cườm trưa chợt gáy
nhớ quê nhà ấu thơ
ngày qua ngày thật vội
tay trắng tóc bạc phơ!
4.
hương xoài thơm ngây ngấy
lay động ký ức xưa
một khúc đời cơ cực
tuổi thơ đọng hương thừa.
5.
rạ rơm mùi nhẫn nại
mẹ đi cấy trên đồng
nắng lay da nám đọng
suốt đời khó vì con.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive