Xưa nếu biết
cuộc đời là cõi tạm
Thì lối về
đã theo dấu chân nai
Người cứ tưởng
ta bà là cõi thật
Nên nghìn đời
vẫn theo dấu chim bay.
Sầu hiu hắt
hai bờ loang nắng vỡ
Mộng trần gian
và hiện thật đâu rồi?
Giờ ngoảnh lại
bóng nhoà quên mất dấu
Bước tiếp theo
nghe quờ quạn bồi hồi!
Việc quá khứ
chỉ bày qua ký ức
Nuối tiếc nhiều
và ray rức khôn nguôi
Hiện tại
hạnh phúc đan xen ít ỏi
Khổ đau nhiều,
hận tủi lại càng tăng.
Tương lai chưa đến
mù mờ nào biết
Thả đường dài
quanh quẩn mỏi gót chân
Một trăm năm
bay vèo theo giọt nắng
Chờ trăng già
mơ hỏi tuổi trăng non!
Sỏi lăng mòn
tuổi buồn lên lá thắm
Rừng vẫn xanh
đá dựng bóng trăng qua
Suối róc rách
chở trăng về bến cũ
Nước xa nguồn
về cội lạnh dòng ca.
Mây bóng lay
gió về mưa chớm động
Tàn thu, đông
nghe lạnh tủi đá buồn
Sầu ly biệt
hắt hiu bờ nắng vọng
Én cựa mình
ngơ ngác động xuân phong.
Rồi một sớm
tàn xuân qua lửa hạ
Đào mai buồn
ủ rũ bóng chiều dâng
Nụ có biếc
tuổi xanh, vàng chuyển dịch
Lại một đời xê dịch
nỗi bâng khuâng.
Vì vô thường
luôn luôn là biến dịch
Nên vô thường
luôn hiện hữu như Không
Bờ quá khứ
tương lai thành không tưởng
Niềm bâng khuâng
chợt sáng dõi chân đi.
mù mờ nào biết
Thả đường dài
quanh quẩn mỏi gót chân
Một trăm năm
bay vèo theo giọt nắng
Chờ trăng già
mơ hỏi tuổi trăng non!
Sỏi lăng mòn
tuổi buồn lên lá thắm
Rừng vẫn xanh
đá dựng bóng trăng qua
Suối róc rách
chở trăng về bến cũ
Nước xa nguồn
về cội lạnh dòng ca.
Mây bóng lay
gió về mưa chớm động
Tàn thu, đông
nghe lạnh tủi đá buồn
Sầu ly biệt
hắt hiu bờ nắng vọng
Én cựa mình
ngơ ngác động xuân phong.
Rồi một sớm
tàn xuân qua lửa hạ
Đào mai buồn
ủ rũ bóng chiều dâng
Nụ có biếc
tuổi xanh, vàng chuyển dịch
Lại một đời xê dịch
nỗi bâng khuâng.
Vì vô thường
luôn luôn là biến dịch
Nên vô thường
luôn hiện hữu như Không
Bờ quá khứ
tương lai thành không tưởng
Niềm bâng khuâng
chợt sáng dõi chân đi.