Xưa nếu biết
cuộc đời là cõi tạm
Thì lối về
đã theo dấu chân nai
Người cứ tưởng
ta bà là cõi thật
Nên nghìn đời
vẫn theo dấu chim bay.

Sầu hiu hắt
hai bờ loang nắng vỡ
Mộng trần gian
và hiện thật đâu rồi?
Giờ ngoảnh lại
bóng nhoà quên mất dấu
Bước tiếp theo
nghe quờ quạn bồi hồi!

Việc quá khứ
chỉ bày qua ký ức
Nuối tiếc nhiều
và ray rức khôn nguôi
Hiện tại
hạnh phúc đan xen ít ỏi
Khổ đau nhiều,
hận tủi lại càng tăng.

Tương lai chưa đến
mù mờ nào biết
Thả đường dài
quanh quẩn mỏi gót chân
Một trăm năm
bay vèo theo giọt nắng
Chờ trăng già
mơ hỏi tuổi trăng non!

Sỏi lăng mòn
tuổi buồn lên lá thắm
Rừng vẫn xanh
đá dựng bóng trăng qua
Suối róc rách
chở trăng về bến cũ
Nước xa nguồn
về cội lạnh dòng ca.

Mây bóng lay
gió về mưa chớm động
Tàn thu, đông
nghe lạnh tủi đá buồn
Sầu ly biệt
hắt hiu bờ nắng vọng
Én cựa mình
ngơ ngác động xuân phong.

Rồi một sớm
tàn xuân qua lửa hạ
Đào mai buồn
ủ rũ bóng chiều dâng
Nụ có biếc
tuổi xanh, vàng chuyển dịch
Lại một đời xê dịch
nỗi bâng khuâng.

Vì vô thường
luôn luôn là biến dịch
Nên vô thường
luôn hiện hữu như Không
Bờ quá khứ
tương lai thành không tưởng
Niềm bâng khuâng
chợt sáng dõi chân đi.



Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive