Từ ta hạt bụi dạt xa xăm
Sáng nắng chiều mưa duyên nảy sanh
Lạc xứ Phổ Đồng vươn nắng sớm
Đường về tìm lại dấu rêu xanh.

Cao thẳm Trường Sơn sông, thác ca
Lạc dòng theo khúc uốn sông Côn
Thị Nại pha màu xanh biển động
Xà hai sương khói mộng ngàn sông.

Xanh muối biển mây trời muôn thuở
Về núi cao rừng thẳm trăng rơi
Ta đô thị nhớ mùi rừng rú
Động dao nào sinh diệt trùng khơi

Tiếng mẹ ru khúc triều đông hải
Nuôi màu xanh rừng lúa bạt ngàn
Cha lên non trồng rừng ươm giống
Xanh màu trăng muôn vạn suối nguồn.

Khổ song đường xanh rừng con trẻ
Giọt nắng cười, mát lạnh dòng sông
Kể từ Tây tràn về đốt phá
Cha cõng con trốn giặc lên rừng.

Rồi vận nước từ đây thay đổi
Ý hệ ra đời nội chiến luôn
Ta từ đây gót dài muôn nẻo
Nghe Cửu Long đau khúc Thăng Long.

Chủ nghĩa, tan tành đày cuộc sống
Thân dân nuôi chủ nghĩa ngoại lai
Thịt máu xương xây mộng bá đồ
Dân tộc bản nhân đành biến cải.

Vật học đòi, đức nhân xuống cấp
Hồn thiên sông núi đượm u buồn
Người dú sầu trong đôi mắt nhỏ
Suối rừng ơi tan nát cội nguồn.

Nước chảy xuôi mây trời trở lại
Ta về đây bỏ lại chuyện đời
Một sớm hoa nở tròn trên đá
Từng cánh hoa chở cả hương trời.

Tiếng chim suối rơi vào vô lượng
Động ba ngàn cõi đất lung linh
Trăng nghiêng gió vỡ tràn trên lá
Rừng âm u chợt tỉnh trở mình.

Ta như thế vô thường lưu lạc
Trong như thường sinh diệt thời gian.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive