Thời gian chảy qua suối tóc
ta gối đầu lên hư không
ký ức gãy vụn quá khứ
tương lai xe cát dã tràng
dấu in xóa mờ dĩ vãng
cánh nhạn đi qua hư không
bầu trời chiều không gian tím
rớt vào đáy mắt em trông
hạt bụi bay bay lãng đãng
vướng gót hài phủi không ra
ai biết mình còn hay mất
nghìn năm trước nghìn năm sau?
nỗi vui nỗi buồn đan kín
chảy xuống giọt thời gian
hạt muối ngâm liền vết sẹo
biển trầm giọt lệ rơi rơi
cao sơn mây chiều vần vũ
lệ nhòa hơi thở bay xa
dấu rêu mờ xanh phiến đá
rừng già lá đỏ bay sang
đêm nao trăng về mang gió
áo mẹ hạt bụi bay vương
đời ta nơi này bến đỗ
nối dài hạt bụi mai sau
trăng nghiêng sương gầy rớt hạt
gió từ vô thỉ đến vô chung
mây trắng chiều nay đụn kín
bầu trời xanh thẳm về đâu?
nỗi buồn ra đi theo gió
niềm vui ký ức lấp đầy
hiện hữu phơi bày tất cả
cho hạt bụi mãi xa bay.
Người đăng:
Phổ Đồng
on
Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2008