Tre làng
rợp bóng bước chân
Chùa xưa ấp ủ
tâm hồn tuổi thơ

Ngày qua
ươm hạt mộng chờ
Người xưa mớm sữa
ấu thơ no lòng
( ...)
Dại ghê
bứt trộm đòng đòng
Ngất say mùi lúa
trưa hừng hực tuông

Ham vui
Theo cánh chuồn chuồn
Nắng vang giữa bóng
chập chờn hoa rơi



Bướm màu
sắc đẹp trêu ngươi
Phấn hồng vương lại
trên đồi búp măng

Dế buồn
buông tiếng nỉ non
Gợi khêu hấp dẫn
trận đòn mua vui

Vì ham
theo bóng nào nguôi
Sáo diều lồng lộng
bùi ngùi trang kinh!

Trận đòn
nào khỏi thất kinh?
Rồi đâu vào đấy
cũng thành khói mây

Qua ngày
tháng lại thu bay
Vong thân đánh mất
những ngày nguyên sơ

Bây giờ
nhìn lại như mơ
Hiện tiền đối diện
nào ngờ chính tôi

Người xưa
nay đã đi rồi
Như còn hiển hiện
trong lời đầu tiên.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Ba, 29 tháng 1, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post




Chiều qua
bóng rụng xiêu người
Nắng reo đồng vọng
cợt cười gió mây
Nếp xưa
ủ bước chân này
Rêu phong xanh ngát
phủ dày lối qua

Chim mừng
đồng vẳng hương xưa
Ngất ngây lối bước
ập lùa về dâng
Chùa nghiêng
nắng lửng ngập ngừng
Tháp xiêu bóng đổ
nghe chừng gió lay

Bờ tre
lá động bay bay
Nhớ xưa chuyện cũ
những ngày còn thơ
Gió đông
se cắt sương mờ
Chăn không đủ ấm
giấc mơ nửa chừng
(…)

Giờ đây
bước động ngập ngừng
Người xưa xa vắng
như chừng tịch liêu.!

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive