Quê người ở
tận nơi đâu?
Hỏi trăng rằng
tận bước đầu phù du
Hằng sa hạt,
đỉnh phù hư
Lạnh dòng nước chảy
sa mù tử sinh.

Hỏi hoa rằng
bướm tự tình
Sắc khoe bóng lệch
lịch kinh thương ngày
Nhụy vàng
nắng đọng màu phai
Vết loang hoen lổ
thời phai từ nguồn.

Hỏi mây rằng
cũng một giòng
Mưa tuôn cuối bãi
đầu truông chân trời
Ngược xuôi
mấy nẻo luân hồi
Nghìn năm mây vẫn
một đời lênh đênh.

Hỏi sông
nước bỗng buồn tênh
Cầu xưa bắt nhịp
tử sinh bao đời?
Nước xuôi
chảy một dòng thôi
Đến đi nào biết
bóng đời hằng đang.

Hỏi sương,
lá cỏ mơ màng
Giọt vang cuối lối
muộn màng chiêm bao
Buồn trông
mắt lá sương mờ
Ảnh trầm gương cũ
bóng mờ nhạt phai.

Hỏi cây
gió động trăng cài
Đong đưa liễu phấn
hồng phai trước thềm
Mai vàng
chớm nụ hoa đơm
Mấy mùa xuân lại
dưới thềm bước qua.

Hỏi sao,
trăng sáng một màu
Ngày qua ráng nhạt
bên cầu cuối sông
Tường rêu
xanh ngắt một dòng
Mưa qua còn để
dội trong sương mù.

Hỏi ngày
đêm vọng thâm u
Bóng đen quá khứ
trầm u bước dài
Tưởng người dưới nguyệt
một mai
Soi trăng lệ nhỏ
ảnh cài lung linh.

Hỏi người
im lặng làm thinh
Buân quơ tóc xỏa
vô tình gió say
Hương trời
gió nội my cay
Một thân phận nhỏ
chiều ngây ngất lòng.

Hỏi da
thịt trả lòng vòng
Đất thưa hạt bụi
một lòng mà ra
Trăm năm
trên cõi ta bà
Thiên thu trong cõi
hằng sa đất trời.

Hỏi trời
đất trả rằng ơi!
Tận nguồn vô thỉ
cuối đời vô chung
Quê nhà
chỉ một bước chung
Đến đi mất dấu,
nghìn trùng nguyên xuân!



Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive