(19/02/2006, tức ngày 22/01/Bính Tuất)

mắt mẹ sao sáng quá
nhìn quanh khắp chúng tăng
rồi an bình nhắm lại
ra đi không trối trăn!

giữa bao tiếng niệm phật
tiễn người về cố hương
mẹ ra đi đi mãi
cho con cháu tiếc thương!

vô thường sao ác quá
ngươi đã cướp mẹ ta
từ nay không còn mẹ
con âm thầm vào ra!

nay còn ai dạy bảo
những lúc con cháu hư
lầm đường hay lạc lối
mẹ trang trải tâm từ?

nay còn ai vực dậy
khi con cháu sa chân
vấp ngã trong cuộc sống
lời an ủi động viên?

nay còn ai hôm sớm
khi trái gió trở trời
lo toan cho con cháu
bên giường không nghỉ ngơi?

từ nay đâu còn nữa
hình bóng mẹ cuối sân
bên luống cà chớm nụ
khi đông tàn qua xuân!

từ nay đâu còn nữa
hình bóng mẹ đầu vườn
bên luống cải xanh lá
bướm vờn tà áo đơn!

từ nay đâu còn nữa
bóng gầy cánh cò khuya
thay chồng lo lặng lội
vì con nắng nám da!

từ nay đâu còn nữa
tiếng ru hời bên nôi
dỗ yên cháu giấc ngủ
bao la tình đầy vơi!

từ nay đâu còn nữa
hình ảnh mẹ ra vào
nơi căn nhà quạnh quẽ
những hôm sớm trông chờ!

cả một đời mẹ khổ
không một phút nào ngơi
dành vui cho con cháu
đắng cay thuộc về người!
đến khi người nhắm mắt
buông tay từ giã đời
vội vàng theo cát bụi
sang trang sao không lời?

trăng vàng lên nghiêng đổ
xao xuyến mờ từng không
hạt trăng bồi hồi rụng
lay động đầu giọt sương.

mẹ ra đi quá vội
lòng con bỗng trống không
giờ con mất tất cả
gia tài mẹ yêu thương!

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive