Sinh từ tay trắng bàn tay
Chết đi nhắm mắt buông tay thôi rồi!
Phù vân một áng mây trôi
Có không cũng chỉ nghiệp đời mang xa.
Vì sao trong cõi người ta
Tuyệt đường chung sống thật là mới ưng!
Mười lăm năm bước đường cùng
Chiếc thân bé bỏng tiền đường nổi trôi!
Hỏi ra thì tại ông trời
Hồng nhan bạc mệnh nên người phải mang
Người làm mà bắt trời mang
Nghe ra cõi đất rõ ràng trái ngang?
Mệnh trời, tài nọ người mang
Từ tâm sự nhỏ đoạn tràng ai hay!
Trầm luân mấy nẻo phơi bày
Đơn thân lặn hụp bên này tồn sinh.
Nghe từ gốc ngọn tử sinh
Đi về một cõi u linh bao đường
Không ngoài hạnh phúc, đau thương
Thì sao không lại rộng đường dung nhau?
Lại gây oán đối với nhau
Tại sao không lại trao nhau nụ cười?
Nhân nào quả ấy muôn đời
Mình làm mình chịu ai người chịu thay!?
Có chăng trời chỉ cho hay
Làm cân phân giải mệnh-tài thế nao
“Có đâu thiên vị người nào
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai.
……………………………………
Lời quê chấp nhặt dông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh.”