Ta về trăng nhớ bước chân
dấu in bờ cát bạt ngàn sóng xô
đi qua vết tích xóa mờ
trăng nghiêng ánh bạc đôi bờ gió ru.




nhớ xưa biển đọng sương mù
hàng dương xuống thấp vi vu gió lùa
Qui Nhơn biển nhớ giao mùa
sóng vang kí ức nếp nhàu tuổi thơ.



đường lên Gành Ráng lô nhô
mộ Hàn trăng dựng gió xô xuống ngàn
hư vô bóng lạnh điêu tàn
nằm nghe trăng đổ bóng vàng bơ vơ.



giờ còn dư ảnh lơ mơ
sát-na hiện thực nào ngờ đổi thay
chỉ còn gió thổi mây bay
vầng trăng vẫn sáng như ngày đầu tiên.

12.1998

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

(Hơn bốn mươi năm về thăm lại Đà Lạt)

Sương khuya lạnh hắt ánh đèn
Nửa vầng trăng khuyết hạ huyền treo nghiêng
Không gian trầm lắng ngoài hiên
Cô đơn bỏ mặc niềm riêng bộn bề.

Hơn bốn mươi năm mới về
Phố xưa trăng gãy gây mê cuối đường
Dốc từ ủ kín mù sương
Đồi cù thông réo rối đường người qua.


Bích Câu muôn sắc nghìn hoa
Vườn ươm nuôi giữ trăng tà sương rơi
Niềm riêng chợt hiện chơi vơi
Dưới triền sao rụng cuối trời mờ xa.

Lối xưa nay lấp bóng nhà
Gió reo cửa kính cành xa chim buồn
Sương mờ lãng đãng tơ vương
Ánh đèn ngã bóng Xuân Hương ảo mờ.

Niềm xa gởi lại bây giờ
Dấu rêu xanh cũ bóng mờ lạnh căm
Thôi rồi xưa hợp nay tan
Bóng vang kí ức trăng tàn chiêm bao.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive