Nghe ca Huế trên sông Hương đêm 31.12.2004
Bước lên thuyền
giữa dòng trôi
nghe qua âm hưởng
ngọt lời mười thương
sông Hương
lạnh buốt một dòng
người trao lời hát
giọt buồn Huế mưa
thả buồn
trôi dạt nguồn xưa
nến hồng thắp sáng
chiều qua dưới cầu
hương giang
dòng đổi một mầu
giọt mưa hâm nóng
tròn câu chạnh lòng
triều xưa
một thuở huy hòang
phế hưng rêu phủ
chỉ còn lời ca!
ấm lòng lữ khách
chiều mưa
dư âm lãng đãng
ngày qua vẫn còn.
Sư về suối mật
hoa nghiêm
ôm mây gối ngủ
bên thềm thời gian
dạo quanh
cõi nước ba ngàn
Như lai hoa tạng
trăng vàng nghiêng đưa
thấy ta mộng vỡ
tàn xưa
trùng duyên bụi đỏ
Chim mỏi cánh
ảnh chìm khe đáy dựng
ráng chiều dâng
chợt hiện cuối chân cầu
giọng chim hót
bỏ quên lời nắng đậu
tiếng trải dài
nghe lạnh
buốt dòng sông.
Hương của đất
gió gom về hội tụ
chút lòng thành
hương lửa gởi nghìn sau
bờ trăng lạnh
cài nghiêng vành nguyệt báu
buông hồn lên
sông nước thấy mặt xưa.
Ta bước chân bên kia
dẫm bước bên này
và hiện tại vẫn bước đi
như chưa từng bước
dấu xanh rêu
mờ lên tiền kiếp
mỏi gót chân
thả mệt xuống luân hồi.
Tiếng vọng
thiên thu
chiều nay
âm thanh bay theo gió
về đánh thức
muộn phiền ngũ kỹ
nghìn năm trăng ngủ mê
nơi đây Người
đã từng một lần
mở toang đôi mắt
cho hạt bụi gầy
loang sáng tiếng
thời gian.
Chiếc lá cuối cùng
mùa xuân năm cũ
vàng một vùng ký ức
hiện tại chỉ còn là sợi quên
ta đánh rơi
bên dòng thời gian
mây chảy
cho nụ
mai vàng
chợt nở sáng nay
bên thềm xuân nắng ấm
cánh én phơi mình
nhớ lại kiếp xa xưa.
Nửa đêm
thức giấc bụi đường
hiên sương se lạnh
nồng hương bên thềm
hồng nhung
chớm nụ cười huyền
chiên đàn trầm thoảng
trước thềm xuân sang.
chấp tay
quỳ lạy ba ngàn
Như lai thường trụ
tự thân vô thường
mừng sinh tử tuổi
không lường
nghe chân sắc huyễn
một phương cõi về.
Thời gian chảy qua suối tóc
ta gối đầu lên hư không
ký ức gãy vụn quá khứ
tương lai xe cát dã tràng
dấu in xóa mờ dĩ vãng
cánh nhạn đi qua hư không
bầu trời chiều không gian tím
rớt vào đáy mắt em trông
hạt bụi bay bay lãng đãng
vướng gót hài phủi không ra
ai biết mình còn hay mất
nghìn năm trước nghìn năm sau?
nỗi vui nỗi buồn đan kín
chảy xuống giọt thời gian
hạt muối ngâm liền vết sẹo
biển trầm giọt lệ rơi rơi
cao sơn mây chiều vần vũ
lệ nhòa hơi thở bay xa
dấu rêu mờ xanh phiến đá
rừng già lá đỏ bay sang
đêm nao trăng về mang gió
áo mẹ hạt bụi bay vương
đời ta nơi này bến đỗ
nối dài hạt bụi mai sau
trăng nghiêng sương gầy rớt hạt
gió từ vô thỉ đến vô chung
mây trắng chiều nay đụn kín
bầu trời xanh thẳm về đâu?
nỗi buồn ra đi theo gió
niềm vui ký ức lấp đầy
hiện hữu phơi bày tất cả
cho hạt bụi mãi xa bay.
(19/02/2006, tức ngày 22/01/Bính Tuất)
mắt mẹ sao sáng quá
nhìn quanh khắp chúng tăng
rồi an bình nhắm lại
ra đi không trối trăn!
giữa bao tiếng niệm phật
tiễn người về cố hương
mẹ ra đi đi mãi
cho con cháu tiếc thương!
vô thường sao ác quá
ngươi đã cướp mẹ ta
từ nay không còn mẹ
con âm thầm vào ra!
nay còn ai dạy bảo
những lúc con cháu hư
lầm đường hay lạc lối
mẹ trang trải tâm từ?
nay còn ai vực dậy
khi con cháu sa chân
vấp ngã trong cuộc sống
lời an ủi động viên?
nay còn ai hôm sớm
khi trái gió trở trời
lo toan cho con cháu
bên giường không nghỉ ngơi?
hình bóng mẹ cuối sân
bên luống cà chớm nụ
khi đông tàn qua xuân!
từ nay đâu còn nữa
hình bóng mẹ đầu vườn
bên luống cải xanh lá
bướm vờn tà áo đơn!
từ nay đâu còn nữa
bóng gầy cánh cò khuya
thay chồng lo lặng lội
vì con nắng nám da!
từ nay đâu còn nữa
tiếng ru hời bên nôi
dỗ yên cháu giấc ngủ
bao la tình đầy vơi!
hình ảnh mẹ ra vào
nơi căn nhà quạnh quẽ
những hôm sớm trông chờ!
cả một đời mẹ khổ
không một phút nào ngơi
dành vui cho con cháu
đắng cay thuộc về người!
buông tay từ giã đời
vội vàng theo cát bụi
sang trang sao không lời?
trăng vàng lên nghiêng đổ
xao xuyến mờ từng không
hạt trăng bồi hồi rụng
lay động đầu giọt sương.
mẹ ra đi quá vội
lòng con bỗng trống không
giờ con mất tất cả
gia tài mẹ yêu thương!
mù sương đầm hải hạc[1]
lãng đãng thành phố xa
quy nhơn chìm sương sớm
lung linh ánh trăng tà**.
đông nam nằm bên biển
đêm nghe sóng ru hời
đông bắc giáp hải hạc
đầm in bóng phương mai.
tây nam bao bọc núi
toàn cảnh đẹp vô ngần
hữu tình tranh sơn thuỷ
chấm phá nét mông lung.
bạt ngàn cánh đồng xanh
từ phố lên tuy phước
toả ra khắp tỉnh thành.
một trời in thuỷ mặc
hội tụ người bốn phương
anh hoa xứ phát tiết
thiên thu mãi toả hương.
dấu mờ gót đi qua
ước mơ còn phía trước
luôn vô thường sắc pha.
đổi thay trong không đổi
quy nhơn mới muôn đời.
* Đầm hải hạc (đầm hạc biển): Nguyên âm Hán Việt trước kia là Hải hạc đàm, bây giờ là đầm Thị nại.
** Khi còn là tuổi học trò nhiều lần người viết đi ghe từ Gò Bồi xuống Quy Nhơn đi trong đầm nên đã từng chứng kiến cảnh tượng đẹp tuyệt vời này.
co ro trong chăn gối
ngoài trời mưa giăng giăng
gió bấc từng cơn rét
đông chìm lạnh căm căm.
đường xa phiên chợ huyện
thôn nữ quãy đôi vai
ảnh mờ đan lối bước
đơn lạnh buốt đường dài.
ánh hồng như ngủ quên
mưa phùn bay phong kín
đường mây cánh chim trời.
sư hoá duyên bảng vắng
chân trượt ngắn dài xem
hỏi đường xa bao dặm?
đất trời vẫn lặng căm!
đường trần bước bao xa
bao nhiêu lần trượt ngã
bao nhiêu lần đứng lên?
đường đi vô lượng bước
gót hài chửa cất lên.
Vô thấy Phật
ra thấy nình
Theo nhau triền kiếp
mà thành quên nhau
Bây giờ
đã tỏ mặt nhau
Chén trà sen ướp
mời nhau một lần.
sư ngồi nhìn mây trắng
rừng chiều lá đỏ bay
gió lùa mi khẽ động
thu vàng rớt trên vai.
dưới chân suối róc rách
sơn nữ lội qua dòng
ảnh nghiêng làn nước động
chìm vào cõi hư vô.
ráng hồng pha sắc lá
chiều xuống đọng chân mây
chim trời xa cánh mỏi
có không lạc đường bay?
sư chống gậy qua suối
soi mình dòng suối trong
hỏi bóng từ đâu đến?
vẫn im nước xuôi dòng!
về am ngồi tĩnh toạ
nghĩ năm xưa bụi hồng
đến đi nào có được
vô thường biến hiện không.
đến nay hạt bụi vẫn
rong chơi như ngày nào.
ngắm sen từng búp nở
hương thoảng ngát đưa bay
gió qua sương lay động
hạ về rớt trên tay.
dưới ao thôn nữ hái
bóng hiện lá che nghiêng
lung linh chao mặt nước
ảnh chìm ao toả hương.
ráng mai hồng nở sắc
ngày rạng ngát đưa hương
chim tha hương về rải
đường bay mây vô thường.
trên tay hoa thơm ngát
sen từ bùn mà ra
hỏi hương từ đâu lại
bùn lắng dòng phù sa?
không diệt mất niệm sau
mà lìa xa hiện tượng
hiện tại biết phật nhau!
tâm, không sinh niệm trước
Phật, không diệt niệm sau
hương từ đây toả ngát
Phật từ chúng sanh ra.
sư nhìn xem mai nở
từng cánh vàng mở bung
đông phong về lay động
nguyên xuân oà sau lưng.
trước ngõ tre lả ngọn
bóng hồng trúc che nghiêng
nửa cài khung cửa vắng
nửa chìm tận chân mây.
ráng mai ngời chồi biếc
én liệng cuối từng xa
không gian như rộng mở
cánh chim dài đường qua.
gậy trúc sư lên núi
tìm về núi rừng xưa
hỏi thăm đường mây cũ
đá im lìm lặng qua.
ý niệm trước không sinh
mà thành mọi hiện tượng!
đang niệm biết tâm mình.
xưa nay ai biết được
tâm dừng đá nở hoa!
Rỗng rang
một cõi đi về
Đến đi mất lối
đường về chân không
Ngược dòng
sóng vỗ đầu non
Chim non bỏ tổ
ngọn nguồn bay xa
Đường về
nào biết gần xa
Hiện thân một cõi
quê nhà mây bay
Hôm qua
mộng vỡ trời tây
Sáng ra chim hót
vườn đầy ráng vân
Đưa ta
huyệt hạ phù vân
Để cho lệ nhỏ
một lần rồi thôi
Thiên thu
đọng lại một đời
Một lần thôi cũng
ngậm ngùi nghìn năm.
Tử sinh
bước một
hai đời
Đầu truông cuối nẻo
gọi mời lãng du
Thì thôi
cũng mặc phù hư
Nhìn mây lãng đãng
sa mù vây quanh
Hồi đầu
bóng hiện tinh anh
Một lần nhận diện
để thành thiên thu.
Nước từ
mây quyện hằng sa
Nghìn trùng cát bụi
vào ra cho dù
Mênh mông
khói đọng bờ hư
Khí phân sắc nét
nguyên như vui phiền
Già lam
bóng rợp hai miền
Thượng thừa một cõi
phước điền vọng đưa
Nhớ ngày
giọt nắng chiều mưa
Đọng qua ký ức
đong đưa phận người
Quê người ở
tận nơi đâu?
Hỏi trăng rằng
tận bước đầu phù du
Hằng sa hạt,
đỉnh phù hư
Lạnh dòng nước chảy
sa mù tử sinh.
Hỏi hoa rằng
bướm tự tình
Sắc khoe bóng lệch
lịch kinh thương ngày
Nhụy vàng
nắng đọng màu phai
Vết loang hoen lổ
thời phai từ nguồn.
Hỏi mây rằng
cũng một giòng
Mưa tuôn cuối bãi
đầu truông chân trời
Ngược xuôi
mấy nẻo luân hồi
Nghìn năm mây vẫn
một đời lênh đênh.
Hỏi sông
nước bỗng buồn tênh
Cầu xưa bắt nhịp
tử sinh bao đời?
Nước xuôi
chảy một dòng thôi
Đến đi nào biết
bóng đời hằng đang.
Hỏi sương,
lá cỏ mơ màng
Giọt vang cuối lối
muộn màng chiêm bao
Buồn trông
mắt lá sương mờ
Ảnh trầm gương cũ
bóng mờ nhạt phai.
Hỏi cây
gió động trăng cài
Đong đưa liễu phấn
hồng phai trước thềm
Mai vàng
chớm nụ hoa đơm
Mấy mùa xuân lại
dưới thềm bước qua.
Hỏi sao,
trăng sáng một màu
Ngày qua ráng nhạt
bên cầu cuối sông
Tường rêu
xanh ngắt một dòng
Mưa qua còn để
dội trong sương mù.
Hỏi ngày
đêm vọng thâm u
Bóng đen quá khứ
trầm u bước dài
Tưởng người dưới nguyệt
một mai
Soi trăng lệ nhỏ
ảnh cài lung linh.
Hỏi người
im lặng làm thinh
Buân quơ tóc xỏa
vô tình gió say
Hương trời
gió nội my cay
Một thân phận nhỏ
chiều ngây ngất lòng.
Hỏi da
thịt trả lòng vòng
Đất thưa hạt bụi
một lòng mà ra
Trăm năm
trên cõi ta bà
Thiên thu trong cõi
hằng sa đất trời.
Hỏi trời
đất trả rằng ơi!
Tận nguồn vô thỉ
cuối đời vô chung
Quê nhà
chỉ một bước chung
Đến đi mất dấu,
nghìn trùng nguyên xuân!
Ngày qua ta đã chết
Tuổi ấu thơ vô phiền
Ngày nay ta đang chết
Tuổi tráng niên vui phiền.
Ngày mai ta sẽ chết
Biết khi nao hiện về
Phát sinh duyên không đủ
Hơi thở thôi ra về!
Chuyện đời xin để lại
Lợi danh cùng xác thân
Thầy tổ cha cùng mẹ
Bạn bè và người thân.
Cỗ áo quan nến thắp
Hai hàng khóc rưng rưng
Tiếng mõ chuông đồng vọng
Muôn năm mộng giấc nồng.
Huyệt sâu ba tấc đất
Hay thiêu thân cuối cùng
Muôn đời nơi an nghỉ
Ngày qua, chợt ngàn trùng.
Ta xin chào tất cả
Hạt bụi của ta ơi
Nghìn năm bay lãng đãng
Trăm năm hết một đời.
Vô thường lay bóng xế
Cô đơn lay phận buồn
Nay ta lay giấc mộng
Mộng-thật trả về không.
Lầu đầu như lần cuối
Bước lãng du không cùng
Thiên thu mơ còn đọng
Bên thềm hạt bụi rơi.
Vô tình
trong tách trà xanh
Thấy ta chết đuối
trên cành treo nghiêng
Tiễn ta
chim hót vô phiền
Âm thinh để lại
rớt trong luân hồi.
Rừng thu
lá khép hong vàng
Tuổi thơ chiều xuống
thời gian ngỡ ngàng
Người từ
hạt bụi sang ngang
Điềm trang đâu khỏi
vô thường mang đi!
Hoa mai vàng
chén trà xanh
Thấy ta tiền kiếp
lội quanh biển trầm
Uống đi từng giọt
muộn phiền
Sáng ra hoa nở
dưới triền mây bay.
Thềm trăng
trầm thỏang hương thừa
Áo mây ươm khói
mấy mùa còn vương
Dưới trăng
loang bóng vô thường
Ra đi còn để
dội trong hương mờ.
Hiên trăng
chén nguyệt trà hoa
Mời người ở lại
bụi xa phố phường
Nơi đây
núi vắng mờ sương
Soi người dưới nguyệt
ảnh vương thấy hình.
Sông trăng
rớt giọt bụi hồng
Trôi thây về xứ
biển không sương mờ
Lênh đênh
quên cả bến bờ
Ngờ đâu nguyệt đọng
bên bờ kinh thơ.
Nghìn năm
mây trắng sa mù
Bờ trong bờ đục
ngày ru bên thềm
Vườn trăng
sương đọng hai miền
Quỳnh hương gió thỏang
ngòai hiên chợt cười.
Xe lăn
cuống bụi vô thường
Vết loang bóng ngã
cuối đường người qua
Nhạt nhòa
Ký ức gần xa
Vô tình rớt lại
vài ba giọt buồn.
Lên non
uống ánh trăng ngàn
Về xuôi
uống suối hoa vàng
cuối sông
Mốt mai
nguyệt hạ mờ sương
Áo trăng ai giũ
bên dòng bụi bay?
Ngày tàn
lá đỏ bóng lay
Nghìn thu lãng đãng
chiều ngây giấc nồng
Sư về
nhặt lá tàn đông
Phía sau mất dấu
rêu rong biển đời.
Chiều buông
vó ngựa chơi vơi
Dặm trường sương khói
vàng rơi cuối đường
Đìu hiu
quán trọ câu vương
Nghìn năm mây trắng
mù sương gót hài.
Đêm tàn
ráng đỏ ban mai
Giật mình ngỡ bóng
chiều phai bên thềm
Hoa cau
nở trắng im đềm
Gió ngây lảng đảng
bờ hiên hương thầm.
Tóc xanh
dài trắng ngày tàn
Chút hương cho gió
nghìn năm sau này?
Trăm năm
dồn lại một ngày
Mỗi giây mỗi phút
thở dài điều hơi.
Xưa nếu biết
cuộc đời là cõi tạm
Thì lối về
đã theo dấu chân nai
Người cứ tưởng
ta bà là cõi thật
Nên nghìn đời
vẫn theo dấu chim bay.
Sầu hiu hắt
hai bờ loang nắng vỡ
Mộng trần gian
và hiện thật đâu rồi?
Giờ ngoảnh lại
bóng nhoà quên mất dấu
Bước tiếp theo
nghe quờ quạn bồi hồi!
Việc quá khứ
chỉ bày qua ký ức
Nuối tiếc nhiều
và ray rức khôn nguôi
Hiện tại
hạnh phúc đan xen ít ỏi
Khổ đau nhiều,
hận tủi lại càng tăng.
mù mờ nào biết
Thả đường dài
quanh quẩn mỏi gót chân
Một trăm năm
bay vèo theo giọt nắng
Chờ trăng già
mơ hỏi tuổi trăng non!
Sỏi lăng mòn
tuổi buồn lên lá thắm
Rừng vẫn xanh
đá dựng bóng trăng qua
Suối róc rách
chở trăng về bến cũ
Nước xa nguồn
về cội lạnh dòng ca.
Mây bóng lay
gió về mưa chớm động
Tàn thu, đông
nghe lạnh tủi đá buồn
Sầu ly biệt
hắt hiu bờ nắng vọng
Én cựa mình
ngơ ngác động xuân phong.
Rồi một sớm
tàn xuân qua lửa hạ
Đào mai buồn
ủ rũ bóng chiều dâng
Nụ có biếc
tuổi xanh, vàng chuyển dịch
Lại một đời xê dịch
nỗi bâng khuâng.
Vì vô thường
luôn luôn là biến dịch
Nên vô thường
luôn hiện hữu như Không
Bờ quá khứ
tương lai thành không tưởng
Niềm bâng khuâng
chợt sáng dõi chân đi.
Kính viếng Giác linh cố Ni sư Thích nữ Trí Hải, nhân tuần sơ thất.
Đôi cánh mộng
lưng trời nay xếp lại
Người ra đi
bụi đỏ chợt hao mòn
Nhớ vầng trăng
nửa cài song cửa mộng
Nửa giật mình
sương ứa lệ tàn canh.
Cầu sinh tử
gãy đôi bờ huyễn hoặc
Bụi mây mờ
xin để lại phía sau
Đêm mộng mị
lững lơ mờ sương đậu
Ráng hồng phai
nghe khóc vỡ ngày tàn.
Hoa sóng cả
bạc đầu vương nắng sớm
Bụi tro tàn
theo gió nước lang thang
Bờ bến cũ
Người về sao chợt sáng
Để ngậm ngùi
nhớ tiếc lại sau lưng !
ngõ gác trăng vàng
Mấy tầng chuông điểm
đổ tràn thái hư
Sư về
gõ cửa phù hư
Tam sinh đế mộng
trầm hư vỡ bờ
Uống tàn sương,
giọt xuân mơ
Điểm trang hồng nguyệt
kinh thơ vô phiền
Trăng lay
bóng chếch giường thiền
Tụng âm núi dựng
tiếng rền thu không.
Mùa xuân
én trải nắng hồng
Nụ xanh say gió
vàng hong hiên chùa
Gió về
mở mắt nghìn hoa
Gốc mai năm trước
rụng vài đóa hoa!
Trà xanh
Thềm thoảng hương mùa
Gió hây hây thổi
ngày đưa qua ngày
Niềm vui
còn một chút này
Dâng người ở lại
từ rày về sau.
Chùa Bảo Lâm 09.2003
Chuông khuya
lay bóng
trăng tàn
Lạnh giòng nước chảy
ngân tràn cuối sông
Đò ngang
nay đã xa nguồn
Thì nay thôi cũng
nghe buồn cố hương.
Chốn về
đau nỗi nhớ thương
Chỉ còn ký ức
vô thường giòng trôi
Phù du
thương một cõi đời
Gió lay ngọn sóng
vàng soi bọt tàn.
Nguồn xuôi
cuối bãi điêu tàn
Biển dâu hiêu hắt
vọng vang bóng chiều
Mơ về
chốn cũ đìu hiu
Tường rêu vách đổ
thành xiêu xa dòng.
Trăng buồn
rủ gió về sông
Soi vùng tâm sự
đau lòng nước qua
Thả buồn
trôi ngược dòng ca
Vọng triều sương khói
âm ba la đà.
Giờ còn
âm vọng xa xa
Khắc sâu dư ảnh
quê nhà cõi không
Chỉ vì
chút nhớ
chút thương
Thời-không xa cách
mà vương thành sầu!
THÍCH ĐỨC NHUẬN
cố vấn Viện Hóa Đạo GHPHVNTN.
Cơn vô thường
cuốn trôi bờ huyễn-thật
Thạch trụ rừng thiền
xiêu quẹo đổ nghiêng
Hạt bụi đỏ
chợt thấy mình rạn nứt
Vỡ tan tành
như bóng vỡ hư không
Người ra đi
giữa những ngày pháp nhược
Cho ma cường
thêm lộng thế đảo điên!
Bờ tử sinh
niết-bàn nay từ biệt
Nhẹ gót chân
nhàn tản giữa vô phiền.
Nhớ bụi đỏ
cựa mình nghe sương xuống
Ráng mai hồng
cài lại nửa vầng trăng
Bờ bến cũ
lối về trăng sao sáng
Còn nửa kia
Người để lại luân hồi.
Cha già
bốn đại chia tư
Thiếu duyên năm ấm
chu du biến dời
Ngữ ngôn
hiện giữa nụ cười
Theo duyên bụi lửa
gió vời mây bay
Trùng dương
sóng bủa bên ngày
Ngàn năm bụi đỏ
hiển bày sắc chơn
Tơ hào
ý ngó từng cơn
Ra đi là mất
là còn hiện sinh.
Lần đầu
lần một
cuối cùng
Gặp nhau như thể
chưa từng quen nhau
Bên người
đối diện gần nhau
Đã từng thưa hỏi
nhưng nào biết tên
Rất mừng
xưa đã quên nhau
Bây giờ muôn sự
hiện tiền mới toanh
Sát na
sinh diệt tinh thành
Nghìn lần nghìn mới
mới thành chưa quen!
kết mọc đá vàng
Nở tâm rạng mặt
ngỡ ngàng chiêm bao
Suốt từ
mộng mị lao xao
Đến nay vân mộng
truyền trao bao lần?
Thong dong
rất mực vô ngần
Hố sâu không đáy
lại gần đỉnh xưa
Suối nguồn
sự thể đong đưa
Lòng như gái đá
tắm mưa giữa trời
Mốt mai
lòng chảy qua đời
Nước xuôi mặc nước
mưa trời dính ai?
Bình sanh lịch kiếp
nào phai
Sắc không hóa hiện
Như lai hiện tiền.
Ấn dấu truyền trao suốt một dòng
Mộng thật muôn đời chưa hề biết
Viên như trào lộng một dòng không.
96.
buồn vui luôn đắp đổi
hít vào và thở ra
rất cần cho cuộc sống
cánh chim rộng trời xa.
97.
một hôm mơ thấy phật
dáng gầy như hoa cau
tỉnh ra phật đi vắng
đường xa mẹ qua cầu.
98.
hoa nở là thấy phật
hoa tàn thấy chúng sanh
hoa nở tàn nào khác
đá cười, pháp tánh không.
99.
một hôm mẹ gánh phật
ra đi chợ đường xa
trên đôi vai gánh gãy
thúng không gánh về nhà.
100.
bao nhiên năm cõng phật
tử sinh đường tìm dài
hôm nay ta quẵng phật
lưng không thỏng tay về.
91.
chốn xưa cõi hoa tạng
đường tâm mỏi gót về
vô tình sương rơi hạt
bừng xoá vết hài mê.
92.
đá mở lời nói pháp
cây cỏ gật đầu vâng
chim mở lời khen tặng
hoa nở dâng cúng dàng.
93.
bình đẳng về pháp tánh
chúng sanh phật thì đồng
bình đẳng về pháp tướng
chúng sanh Phật không đồng.
94.
ngày qua còn để lại
bóng đen u tịch buồn
sương rơi chó sủa bóng
vang lạnh chìm hư không.
95.
chủ đi hoa xếp cánh
chủ về hoa vương ra
nỗi đời ai hiểu được
duyên hệ trùng quanh ta?
86.
cung trầm sâu không đáy
cung thăng cao không cùng
chỗ kỳ cùng mâu thuẫn
gái đá trọn thỉ chung.
87.
bốn mươi năm mài kiếm
tráng sĩ nhờ dụng công
qua ba lần chém nước
kiếm gãy giữa dòng sông.
88.
trăng non cài mắc lá
sơ huyền ảnh gió lay
tưởng mồi cá đớp bóng
dòng gợn nguyệt lung lay.
89.
mừng qua hoa mới nở
lo gần cánh lìa xa
tuổi đời lên khấp khởi
giọt nắng chiều chợt qua.
90.
giọt sương rơi mùa cũ
lạnh suốt gót đường dài
mốt mai hạt bụi dính
trăng cài hạt bụi bay.
81.
bụi bay mờ tiền kiếp
giọt nắng điểm đầu tâm
động dao từng nhịp thở
nốt trầm bỗng lặng câm.
82.
ta vui từng hơi thở
nghe tiền kiếp gọi về
từng trang từng trang rụng
bến bờ mất dấu quê.
83.
điểm rơi một năm mới
khởi đầu cho diệt vong
mừng xuân mai vừa rụng
cho nụ vàng xuân sang.
84.
mong manh trong hơi thở
mong manh trong nụ cười
buồn vui luôn thay đổi
gì đẹp hơn mong manh!?
85.
cuộc đời luôn sinh động
vô thường đẹp mong manh
từ sinh qua tử lại
chim mất dấu rừng xanh.
76.
gái đá giơ tay múa
âm vang một bàn tay
động lòng chú ngựa gỗ
vó ngựa chìm chân mây.
77.
nửa đêm mặt trời mọc
treo ngược ánh trăng vàng
bên nếp nhàu ký ức
giờ ngọ thiêng dưới ngàn.
78.
trăng ngàn treo sỏi mọc
âm vang bước chân về
ký ức xưa chợt mọc
dấu hài nạm rêu xanh.
79.
ráng pha màu thu đậm
cành trơ giấc mộng dài
ảnh chiều chìm đáy mộng
lạc loài chiếc lá bay.
80.
vô thường lay lá rụng
ảnh hiện trăng nhạt phai
giọt nắng cười sao rụng
mong manh bóng sương cài.
71.
tụng kinh biết từng chữ
không để ý chữ nào
tịnh tâm an lạc hiện
như thở biết ra-vào.
72.
cầu an hay cầu siêu
mục đích an lòng người
ai người tâm yên tĩnh
là hạnh phúc nhất đời.
73.
hiện quán trên đương niệm
bặt tăm hai đầu đường
gió lay từng giọt nắng
đá thở khói hư không.
74.
tâm không khởi chấp trước
tử sinh gãy nhịp cầu
lạc trú dòng đương niệm
thong dong giữa mong cầu.
75.
mùa xuân lội qua suối
khơi đục dòng sỏi trong
ảnh nhòa theo bóng ngã
cánh chim in ngược dòng.
66.
âm ba một tiếng nói
dung lượng một nụ cười
nghìn năm sau còn nhận
cành hoa trao cho người.
67.
từ thấy hoa đào nở
đêm về mộng cố hương
bao nhiêu năm gõ cửa
nào ngờ đụng cửa không!
68.
gõ đá tụng pháp không
kinh vô tự lướt nhanh
đùa quanh hoa tạng giới
không môn treo đầu cành.
69.
đêm đêm điếm hơi thở
một vào hai lại ra …
mười ra rồi trở lại
an tường lắng đọng xa.
70.
bước chân phải hít vào
bước chân trái thở ra
an tường đôi chân bước
gót hài lặng dấu sa.
61.
hoa khép mộng bên này
úa màu trăng dĩ vãng
bao năm còn để lại
hương sót nụ sang trang.
62.
kinh văn tụng một phiến
nghìn năm vọng phù vân
nắng lên từng giọt vỡ
mong manh đẹp vô ngần.
63.
gió lay hơi thở nhẹ
lim dim mắt quên cài
từng trang từng trang mất
tâm đọng giọt sương mai.
64.
từng đêm khói trầm toả
che khuất một nỗi đời
lắng dòng trăng sơ ngộ
cố hương soi dấu hài.
65.
cúi đầu lạy tự thể
suối nguồn bến bờ kia
thuyền nan chừ thủng đáy
lặng dòng ngược bờ chia.
56.
qua mơ hiện bươm bướm
tỉnh ra chủ nhơn ông
mộng-thật nào biết được
chân giả có và không?
57.
tụng kinh hoa lá rụng
Phật quên mất đường về
buông tay kinh lay động
Phật về từng chữ hoa.
58.
tự dưng cầu giải thoát
ai trói buột mà cầu?
nếu việc không lưu dấu
xiềng xích có làm gì?
59.
không nghĩ thiện và ác
nghĩ gì không vướng tên
nghĩ về không nơi chốn
đương niệm là cố hương.
60.
dở chân đi nhè nhẹ
lỡ động giọt sương rơi
giật mình chú dế nhỏ
trả đêm lặng chơi vơi.