Sau ba tuần lễ rong chơi tại Hà Nội, giờ chỉ còn lại trong trí nhớ.

Hà nội giờ này
có gì để nhớ?
Cảnh mưa phùn gió bấc
lạnh căm căm
Nhớ gối chăn
qua làn hơi thở ấm
Cho thịt da
hâm nóng mộng nghìn năm.

Nhớ Thăng long
ngày đầu xây dựng nước
Thịnh trị một thời
oanh liệt một phương
Còn gì ngoài
văn bia-quốc tử giám
Khiêm tốn trở thành
di tích quê hương!

Nhớ tháp rùa
đứng nghiêng chờ nắng đổ
Mặt hồ gươm phẳng lặng
bóng chiều xiêu
Hàng cây xanh
mấy lần thay lá cũ
Cho nhựa về
nhú mộng hạt đâm mơ?

Nhớ hồ tây
mưa phùn bay giăng phủ
Bụi sương mờ
lảng đảng bến bờ xa
Từ Thiên phúc,
Kim liên về Tảo sách
Bước lãng du
bến đỗ gót đường qua.

Nhớ gánh hàng hoa
bên bờ yên phụ
Đôi vai gầy
ướt đẫm bụi sương mai
Rảo bước chân
qua phố phường sau trước
Đem cho đời
cái đẹp tưởng chừng phai!

Nhớ những hàng cây
xanh mờ nâu tím
Bóng chiều nghiêng
che phủ ánh trời xa
Bụi mưa phùn
tung gió bay trút lá
Cho đâm chồi nẩy lộc
với nghìn sau.

Nhớ ba mươi sáu
phố phường xưa cũ
Cửa đóng then cài
phong kín tường rêu
Của một thời
chỉ còn qua tên gọi
Ký ức nhạt nhoà
hiện thực còn đâu!

Nhớ tách chè xanh
vỉa hè hôm sớm
Ấm lòng người
hơi toả bóng mù sương
Nhớ tách cafe
bên hồ hoàn kiếm
Đường qua đi
lơ đễnh bước chân về.

Nhớ một cột
chùa xưa sau giấc mộng
Nét hương mù
sen toả ngát nghìn năm
Còn hiện tại
qua rêu mờ năm tháng
Chút tình xưa
dư ảnh mộng vì dân.

Nhớ mái chùa
cong cong chờ nắng đậu
Bụi mưa buồn
loang lổ vách tường sa
Vẫn hiên ngang
chở che hồn dân tộc
Nghiệp sống muôn đời
của tổ tiên ta.


tháng 03-2003

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Năm, 21 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post


Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi
Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian
Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống
Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn.
Theo khát ái ta trầm luân gót mỏi
Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan
Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín
Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn.
Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm
Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân
Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng
Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm.

Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở
Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn
Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện
Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung.
Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở
Đá cựa mình bỗng rạn nứt không gian
Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa
Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần.
Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận
Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post


Mai đào hồng chớm nụ
Đất trời hiện toàn chơn
Xuân phong hiu hiu thổi
Hương bày pháp tánh không.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post






Có hỏi thì có đáp
Đáp sao không vướng lời
Được mất không vướng ý
Cùng Phật tổ dạo chơi
Hành tung ba nghìn cõi
Không lưu lại dấu giày
Âm ba phổ nhiếp mãi
Vô ngại tâm đại bi.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Năm, 14 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post



Tay em mười ngón ngọc ngà
Em bưng mặt khóc tìm cha nơi nào?
Thôi em thế sự ra vào
Tìm em không được làm sao tìm người?

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post


Trăng nằm chết giữa ngàn thu
Người nằm chết giữa mối sầu thiên di
Ô hay! Sự việc diệu kỳ
Cho chân thường hiện giữa nơi vô thường.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 11 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post






Ai tha hương về rắc
đường mòn rừng núi xưa
dấu rêu phong nạm kín
xanh rờn cỏ nở hoa?

từng bước chân hương quyện
bướm chập chờn bay theo
sư về cây thay lá
rừng xanh lá đỏ reo.

dưới bóng cây nhìn khói
quyện mờ bảng làng bên
gió đưa hương thổi mát
lim dim sư nhập thiền.

trăng lên nghiêng rừng ngủ
thể nhập giọt trăng gầy
soi xuyên nguồn đá cụi
tâm bừng giấc ngủ say.

trăng tàn treo gát núi
sương đọng giọt phù vân
hừng đông bên bờ suối
chim rừng hót ca vang.

sư đặt chân xuống suối
nước động vòng tròn loang
đầu nguồn tận cuối bãi
lay động đầu giọt sương.

sẵn quanh dòng nước vắng
sư hái trái cây rừng
suối trong đem rửa sạch
mang về chữa hình khô.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post




Ngày qua cây hỏi lửa rằng
Anh sau tôi trước, sao bằng được anh
Khói rằng: nói chuyện vô minh
Không tôi hiện hữu sao thành trước sau
Cả ba ôm lấy cười nhau
Cộng thành đệ nhất trước sau đâu rồi?

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Ba, 5 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post



Lão già
nói mộng ra mơ
Vòng tròn oan nghiệt
chực hờ duyên không

Bước vào
nỗi hiểm bên trong
Không vào sức nặng
lại công bên ngoài

Ba hèo
cửa mở chia hai
Vào, không cũng bị
tuyệt hai đầu đường

Chỉ mành
trước gió treo chuông
Bên bờ vực thẳm
hết đường phân vân!

Giờ còn
tí tắc lần khân
Thì ôi nghìn kiếp
xoay vần tử sinh

Mau mau
giải quyết vận mình
Té ra vòng nọ
hiệu linh mất rồi

Ba hèo
gậy đã gãy đôi
Hai đường tự tại
tuyệt vời lối đi.

* Mỗi khi Ngài Mã Tổ Đạo Nhất muốn dạy người thì thường vẽ một vòng tròn, và bảo: “Vào, không vào cũng bị ba hèo.”

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Hai, 4 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post


Trăng xưa
rũ bóng hai nghìn
Ngữ ngôn rơi rụng
bao lần đơm hoa?
Trang kinh
dưới nguyệt ta đà
Ngàn năm vang bóng
Người qua trong đời
Còn chăng
tuế nguyệt đổi dời
Tồn sinh hóa diệt
bên trời thiên thâu
Hắc hiu
bờ mộng pha màu
Có-không huyễn tưởng
bên cầu nguyệt trôi
Duyên đầy
duyên thiếu hợp vơi
Hiện tiền hiện khởi
tuyệt vời tính không
Giờ còn hiển hiện
trang không
Đầu tiên ngôn ngữ
cuối cùng tái sinh.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2008
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive