Nhất tâm đảnh lễ Lumbini Vô-ưu thọ hạ thị hiện Đản sanh
Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
“Phật tại thế thời ,
Ngã đẳng trầm luân .
Kim đắc nhơn thân ,
Phật dĩ diệt hậu.”
Vì nguyện lực Người chôn vùi cát bụi
A-Tăng-kỳ, bao kiếp nối đường quanh
Từ Đâu-suất gót mờ vang bóng nguyệt
Ứng mộng vàng thác chất một lần sanh.
Vào một sớm Người về bên núi tuyết
Đem nguyện lành trải dấu bước nhân gian
Nâng tay nhẹ Lâm-tỳ-ni hoa nở
Từng bước chân lay động cõi ba ngàn.
Chim vui hót nhạc trời vang trổi khúc
Khắp Nhơn Thiên mở hội đón tin mừng
Ca-tỳ-la trở mình trong hoan lạc
Đón Người về trong niệm khúc ca vang.
Và từ đó Người hoàn thành nguyện lực
Gieo mầm xanh tuệ giác khắp mọi nhà
Nhổ khổ đau ban cho đời an lạc
Để bây giờ còn lại vết, đi xa.
Trăng vẫn hiện bên hồ xưa in dấu
Ghi lại lần tắm gội bến thiên thu
Cảnh còn đấy bên thời gian hoang vắng
Người ra đi vĩnh viễn khói sương mù.
Con lạc bước trầm luân trong đáy mắt
Về nơi đây qua ký ức nhạt nhòa
Con cúi lạy thay vô minh vạn kiếp
Theo vết chân Người để lại luân hồi.
Đếm từng bước nắng nhòa qua mái tóc
Trắng từng giây trong một niệm thiên thu
Trời đất cũ xin về đây chứng giám
Con lòng thành xin gởi lại nghìn sau.
Phổ Đồng
Chiêm bái Lumbini (Nepal 07/03/2008)
Người đăng:
Phổ Đồng
on
Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010
Trượng thất Long sơn
vắng bóng Thầy
Trăng dòm song cửa
lạnh lò hương
Mùi thơm giới đức
còn quanh quẩn
Gió thoảng vô thường
vắng tiếng chuông!
Chốn Tổ Thiền lâm
lá rụng đầy
Gót hài ký ức
nạm xanh rêu
Ảnh chiềm long vị
Người đâu thấy
Chim lạc đường mây
khản tiếng kêu!
Hải Đức Già Lam
hoa lá lay
Nguyệt tà hương quyện
gió đưa sang
Mùi hương đạo hạnh
như còn mãi
Thiền thất mơ hồ
trăng tỏa hương.
Người đăng:
Phổ Đồng
on
Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010
Người đăng:
Phổ Đồng
on
Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010
Sinh từ tay trắng bàn tay
Chết đi nhắm mắt buông tay thôi rồi!
Phù vân một áng mây trôi
Có không cũng chỉ nghiệp đời mang xa.
Vì sao trong cõi người ta
Tuyệt đường chung sống thật là mới ưng!
Mười lăm năm bước đường cùng
Chiếc thân bé bỏng tiền đường nổi trôi!
Hỏi ra thì tại ông trời
Hồng nhan bạc mệnh nên người phải mang
Người làm mà bắt trời mang
Nghe ra cõi đất rõ ràng trái ngang?
Mệnh trời, tài nọ người mang
Từ tâm sự nhỏ đoạn tràng ai hay!
Trầm luân mấy nẻo phơi bày
Đơn thân lặn hụp bên này tồn sinh.
Nghe từ gốc ngọn tử sinh
Đi về một cõi u linh bao đường
Không ngoài hạnh phúc, đau thương
Thì sao không lại rộng đường dung nhau?
Lại gây oán đối với nhau
Tại sao không lại trao nhau nụ cười?
Nhân nào quả ấy muôn đời
Mình làm mình chịu ai người chịu thay!?
Có chăng trời chỉ cho hay
Làm cân phân giải mệnh-tài thế nao
“Có đâu thiên vị người nào
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai.
……………………………………
Lời quê chấp nhặt dông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh.”
Người đăng:
Phổ Đồng
on
Thứ Ba, 4 tháng 5, 2010