(Thăm lại trường xưa PHV Hải Đức Trung phần Nha Trang)

Xe lên khỏi dốc ưu phiền
Hoàng hôn đại lộ chiều nghiêng ráng hồng
Bóng dài trút ngã bên hông
Mang mang ký ức chạnh lòng lối xưa.

Ngổn ngang gò đống[1] chiều qua
Bụi hồng rải ngọn hoa mùa bằng lăng
Dưới kia sóng vỗ lăn tăn
Gió lồng Trại Thủy gọi trăng xuống ngàn.

Đêm về lắng đọng âm vang
Tắc kè gợi nhớ miên man một thời
Đồi xưa gãy bóng tháp cười
Gió lay hàng sứ rải mùi hương say.  

Một thời long tượng vờn bay
Thiên tài tiềm ẩn tương lai Tăng tài
Thịnh suy là chuyện duyên bày
Nhưng sao nghe vẫn mắt cay đượm buồn!

Điêu tàn từ tận đáy nguồn
Cây nghiêng ngã bóng cỏ loang trước thềm
Đồi linh chia cắt đôi miền
Hồ xây[2] mất lối đường lên Phật đài.

Chùa xưa rủ bóng trăng cài
Vắt ngang bởi một tường dài ngăn đôi
Bây giờ cảnh cũ đâu rồi?
Người xưa cũng vắng chuyện rồi xa xăm!

Ai gây nên cảnh điêu tàn
Dựa vào thế lực bạo tàn vô minh
Chỉ vì chút lợi, chút danh
Mà đem bán đứng đời mình cho ma!?

Phổ Đồng





<!--[if !supportFootnotes]-->

<!--[endif]-->
<!--[if !supportFootnotes]-->[1]<!--[endif]--> Nghĩa trang cốt người gởi quanh dưới chân Phật Trắng.
<!--[if !supportFootnotes]-->[2]<!--[endif]--> Hồ này cắt đứt long mạch đồi Trại Thủy.

Read More
Người đăng: Phổ Đồng on Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011
0 nhận xét
categories: | | edit post

Video - Phim

nhạc nền

About Me

Ảnh của tôi
Vietnam
Từ vô thỉ ta luân hồi cát bụi, Vẫn miệt mài bám lấy cõi trần gian; Vẫn hít thở âm thầm yêu cuộc sống, Trần gian ơi nghe cát bụi mơ màn. Theo khát vọng ta trầm luân gót mỏi, Đếm đường dài vết cũ bụi chưa tan; Ngoảnh mặt lại khói sương mờ phong kín, Đường qua đi mất dấu tự phương ngàn. Ta dong ruỗi lạc loài theo nắng sớm, Cùng mưa chiều tan nát mộng dưới chân; Đất khẽ gọi con gió chiều đi vắng, Về tự tình đưa tiễn mộng nghìn năm. Nghe tan vỡ từ vô thường hoa nở, Nắng nghìn năm trưa buồn lạ trong hồn; Chiều ủ rũ qua nắng tàn trăng hiện, Từng giọt vàng rơi cõi đất mông lung. Vẫn hiện thực qua sắc màu biến đổi, Chuyện trăng tàn nhớ bóng ráng chiều phong; Tựa hơi thở buồn vui nào biết nổi, Cả một đời qua sinh diệt thời gian. Chợt một sớm rảnh rang nhìn đất thở, Đá cựa mình nghe dao động không gian; Như hoa đớm hạt nắng vàng ảo hóa, Giọt mong manh từng giọt đẹp vô ngần. Theo duyên hiện hóa thân vào vô tận, Duyên trùng trùng cho đến mãi vô chung.

Blog Archive