(Hơn bốn mươi năm về thăm lại Đà Lạt)
Sương khuya lạnh hắt ánh đèn
Nửa vầng trăng khuyết hạ huyền treo nghiêng
Không gian trầm lắng ngoài hiên
Cô đơn bỏ mặc niềm riêng bộn bề.
Hơn bốn mươi năm mới về
Phố xưa trăng gãy gây mê cuối đường
Dốc từ ủ kín mù sương
Đồi cù thông réo rối đường người qua.
Bích Câu muôn sắc nghìn hoa
Vườn ươm nuôi giữ trăng tà sương rơi
Niềm riêng chợt hiện chơi vơi
Dưới triền sao rụng cuối trời mờ xa.
Lối xưa nay lấp bóng nhà
Gió reo cửa kính cành xa chim buồn
Sương mờ lãng đãng tơ vương
Ánh đèn ngã bóng Xuân Hương ảo mờ.
Niềm xa gởi lại bây giờ
Dấu rêu xanh cũ bóng mờ lạnh căm
Thôi rồi xưa hợp nay tan
Bóng vang kí ức trăng tàn chiêm bao.
0 nhận xét