Từ nỗi nhớ trăng treo gầy nửa mảnh
Nửa bên này bóng lót bụi đường qua
Bước lãng du xanh rêu hằn ký ức
Thời gian ơi đau nhức bỗng trỗ hoa.
Người chỉ biết niềm vui qua mắt lá
Có bao giờ biết được nỗi buân khuân?
Gió xào xạc lá reo từ quá khứ
Bóng chiều xiêu lá thắm nhớ đầu truôn.
Ta lạ lẫm mò thăm vùng ký ức
Đường mê mờ gãy đổ thực xa xăm
Giờ hơi thở bỗng thấy mình hiện hữu
Trong vô cùng khởi diệt của thời gian.
Nửa bên này bóng lót bụi đường qua
Bước lãng du xanh rêu hằn ký ức
Thời gian ơi đau nhức bỗng trỗ hoa.
Người chỉ biết niềm vui qua mắt lá
Có bao giờ biết được nỗi buân khuân?
Gió xào xạc lá reo từ quá khứ
Bóng chiều xiêu lá thắm nhớ đầu truôn.
Ta lạ lẫm mò thăm vùng ký ức
Đường mê mờ gãy đổ thực xa xăm
Giờ hơi thở bỗng thấy mình hiện hữu
Trong vô cùng khởi diệt của thời gian.
.........
0 nhận xét